nên vô nghĩa. Rồi con cô nhấp nhanh hẳn lên, hơi thở gấp gáp… – Mẹ ơi… mẹ ơi… con mắc tiểu quá… con… con không chịu được nữa… mẹ ơi… Lời còn chưa dứt, 2 chân thằng bé đã thẳng đuột ra, eo giật từng hồi, từng dòng tinh bắn sâu vào trong tử cung của cô. Thân người thằng bé lúc này áp chặt vào cô, khuôn mặt nó áp vào khe ngực cô mà thở hổn hển. 2 hàng nước mắt bất lực bởi sự bàng hoàng chảy xuống gò má cô. Cô đẩy con ra mà vội vã định chạy vào nhà vệ sinh. “Mình có thai mất thôi” suy nghĩ ấy thôi