chóng đè được em. Thêm vài câu đưa đẩy nữa, em hỏi: – Tuần rồi anh có lên nhà Tư hả? – Uh. Anh lên ở lại tới chiều mới về. – Sao anh không ghé nhà em chơi? – Nhưng chồng em ở nhà thì chơi sao được? – Tôi ỡm ờ nước đôi. – Sao lại không được hả anh? – Thì chơi em mà có chồng em đó thì làm sao chơi? – Chơi em hả? – Uh. Anh muốn nằm trên bụng em, không mặc đồ. – Anh kỳ quá, Tư nó biết được thì chết. – Sao lại chết. – Anh là của Tư mà. – Anh không là của riêng ai hết. Em có muốn không? – Thôi em sợ